top of page
  • Writer's picturegin-anh-learning

Cuộc sống của mình dạo này chơi vật tay (Thu 210324)


Nếu ví cuộc sống mình dạo này như một trò chơi khắc nghiệt, khả năng cao đó là vật tay.


Tại sao lại là vật tay? - Vì sáng nay mình mới bốc được ảnh này ở bộ Punctum của Points of you. Nhìn qua hàng chục bức ảnh trải trên bàn, mình chỉ thấy bức ảnh này là ấn tượng nhất





"Trán nhăn lại, cơ mặt gồng lên, lưng hơi còng còng, đặc biệt là lè cả lưỡi ra để lấy hết sức mình chống lại sức mạnh từ đằng kia.


Khả năng 1 phút trước khi bức ảnh này được chụp, anh ta vừa ở trong thế thắng. Mới đó tay anh ta còn úp 80 độ. Thế mà nhoằng 1 cái, đối thủ nghiến răng đẩy tay anh ta bẻ ngược lại phía sau, rồi hắn ta nhếch mép cười khẩy.


Cay thật :))) Trông cái góc mắt và gò má hắn ta đi, đang cười khẩy đây mà.


Mình thì không biết luật chơi vật tay, nhưng nếu có luật tạm nghỉ giữa chừng, mình mong rằng 1 phút sau bức ảnh này là lúc nghỉ giữa hiệp. Coi như 2 anh hoà. Xí xoá nhé, nhà nào về nhà đấy.


Và mình tắt ti vi, đi làm việc của mình."


Đó là những gì trong đầu mình lúc mình thấy bức ảnh này. Nó giống những trò đấu vật mà ông ngoại hay mở trên TV, mà mình chỉ đang xem trên TV thôi.


Hai thằng bạn thân của mình cũng đang vật tay


Thế nhưng mình lại thấy hình ảnh của 2 thằng bạn thân của mình ở đó:


  • Thằng Công việc dạo này mới dành thế chủ động và được ưu tiên

  • Thằng Cuộc sống cá nhân dạo này thất thủ, chồi sụt không lường trước được, và chính nó đang ở trong ảnh kìa. Nó đang nghiến răng nghiến lợi, è cổ ra để chống lại sức mạnh kia kìa.


2 thằng này chơi với mình tầm 7 năm gì đó, chưa bao giờ mâu thuẫn với nhau đến thế này.


Hồi chưa lấy chồng, thằng Cuộc sống cá nhân chơi thân với thằng Cho phép con được tự do của mẹ mình. 2 chúng nó chill lắm, nên cả mình và bà Giang đều rất chill. Nhiều lúc cảm giác như 2 cô gái mới lớn đang theo đuổi đam mê và ở cùng nhau, chia sẻ cùng nhau vậy. Ai cũng đi làm hăng say, rồi hăng hái kể về công việc của mình.


Hồi lấy chồng xong thì COVID, thế là thằng Cuộc sống cá nhân bảo là "để tao, mày không phải nghĩ". Thế là sinh con, nấu nướng, đi ra đi vào học khoá nọ khoá kia chơi chơi rồi về ứng dụng cho anh em chút chút.


Cuối năm 2022 thì có bác OKRs đến chơi, thằng Công việc lại lên lái tàu. Đến Tết, thằng Cuộc sống cá nhân phải đảm nhiệm. Thay phiên nhau chứ chưa từng phải đấu nhau.


Thế mà, từ sau Tết con Rồng này, hai thằng nó chiến nhau ghê quá.


Con chưa đi học, ốm đau, ăn mãi không tăng cân. Bà Giang bận, và đau răng, không đỡ được. Thấy có lỗi với chồng con, nên thi thoảng đảo lên xem con 1 tí, thi thoảng dành thời gian nấu bữa cơm để hai vợ chồng cùng vừa ăn ... vừa xem điện thoại. Thằng Cuộc sống cá nhân căng đét.


Nhân sự nghỉ (đẻ và không đẻ) nhiều, số học sinh hồi sức sau cuộc cấp cứu khẩn cấp, tự mình nhận nhiều lớp hơn để chia sẻ gánh nặng suốt 3 năm qua với anh em. Từ 3 ca 1 tuần, giờ lên 11 ca 1 tuần. Nhận lại cả Intensive, Luyện đề, ôn vào 10, Dịch vụ chấm chữa. 3 rưỡi đi ngủ, 7 rưỡi tỉnh như sáo để chấm bài. Thằng Công việc lấy đà phi lên phía trước.


Ảo thật đấy! Sao chúng mày lại đánh nhau?


Sự mâu thuẫn trong chính vấn đề của mình


"Nhưng ảo hơn là chúng mày đánh nhau mà tao lại đừng ngoài xem TV?" - Mình chợt giật mình nhận ra sự mâu thuẫn.


Hình như mình hiểu được lý do vì sao chúng nó đấu nhau rồi. Mình vẫn chỉ đang xem 2 thằng đang vật vã qua lại, chứ mình chưa hề lao vào hoà giải. Ơ, thậm chí mình còn chả ở cái đấu trường ấy: chúng nó đánh nhau, còn mình ở nhà xem VTV chiếu trực tiếp :))))


Mình đang chấp nhận để cho 2 khía cạnh đó trong cuộc sống của mình mâu thuẫn với nhau liên tục. Đi làm nhiều thì cảm thấy có lỗi với gia đình, với sức khoẻ của bản thân. Mà ở nhà chăm con, chơi với chồng thì lại thấy có lỗi với anh em, với học sinh, với phụ huynh. Thế là sự tội lỗi cứ bao quanh lấy mình, đẩy bên nọ, kéo bên kia, nhưng mình không can thiệp vào.


Mình cứ làm như đấy không phải việc của mình vậy. Mình tưởng rằng mình không có cách giải quyết, cứ ngập ngụa đi, rồi đến lúc sẽ qua.

Tín hiệu vũ trụ không để mình làm thế


Nhưng mình lại bốc được từ "Sự tạm dừng" - 10s đầu tiên mình thất vọng về từ này, nhưng sau đó dần chuyển sang sự biết ơn.


Ban đầu, mình thất vọng vì mình không cam lòng tạm dừng cái gì lại. Gì cũng nước rút, quan trọng cả. Nhưng sau đó, mình nhận ra là: À, có thể đây chính là 1 lựa chọn trong số những giải pháp mình có thể thử để can 2 thằng này chiến với nhau. Hoặc 1 thằng phải tạm dừng lại - mềm nắn rắn buông đi chứ. Hoặc cả 2 thằng tạm dừng lại đi, hết giờ rồi đó 2 má nội ạ.


Thế là mình bắt đầu suy nghĩ về việc chọn lựa xem mình sẽ tạm dừng cái gì trong tuần tới. Và rồi Punctum lại gửi hint cho mình: Điều gì không mang lại kết quả cho tôi?


Thứ nhất: giải quyết cảm xúc mà không giải quyết vấn đề không đem lại kết quả cho mình.


Ngay cả việc mình đứng ngoài nhìn và chấp nhận, cảm thấy thương cảm cho bản thân đã là việc mình giải quyết cảm xúc. Mình cho phép bản thân mua sắm, ăn uống để xả stress chứ mình không giải quyết cái thứ mình mình stress. Mình mong cầu mọi người hiểu cho sự stress của mình, nhưng mình lại không tìm cách để mọi người nhận được năng lượng từ mình.


Vậy là rõ, phải head-shot từng cái deadline một, bỏ cái điện thoại ra và làm việc đi.

Thứ hai: cãi vã để chứng minh bản thân mình đúng, hoặc bản thân mình khổ sở không giải quyết vấn đề. Tìm ra mục đích chung mới giúp tìm ra giải pháp dẫn tới kết quả.


Đây là bài học của mình sau 3 năm vừa qua. Nhiều lúc cái tôi lên cao quá, đã lỡ mồm bảo A là như này, B sẽ như kia, tới lúc thấy mình sai sai rồi, sượng sượng cái mồm rồi, thì lại quá sĩ diện để nhận là mình chưa đúng, mình nghĩ lại rồi.


Cho tới khi mình rèn EQ vào cuối 2023, mình mới thực sự cảm thấy bản thân phát triển theo hướng tốt lên về mặt con người. Mình đã chấp nhận yếu điểm, dám nói là mình sai rồi, và đang trên con đường thay đổi nó.


Thế là mình chẳng cãi nhau mấy nữa. Mỗi lúc có mâu thuẫn, mình lại tự hỏi: Mục tiêu chung là gì? Việc tranh cãi lần này có giúp cho mình đạt được mục tiêu chung không?


Không à?


Thế thì nhẹ nhàng ghi nhận ý kiến của người kia, lịch sự bày tỏ quan điểm, cảm nhận của mình, và nói rằng:

Nhưng tôi tôn trọng quyết định của bạn và quyết định đó không làm ảnh hưởng tiêu cực tới mục tiêu chung, nên dù tôi không có cùng quan điểm, tôi sẽ không nói nữa. Bạn hãy làm những điều bạn đã quyết.

Mặc dù mình chưa rõ sự lựa chọn của mình sẽ là gì, nhưng mình biết là mình sẽ sớm thành thơi thôi. Đã tìm ra 1 nguyên nhân vấn đề rồi thì giải quyết cái đó luôn thôi.



Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net - Cohort 5.

Comentarios


bottom of page