top of page
  • Writer's picturegin-anh-learning

Có những lời nói của phụ huynh, học sinh làm mình nhớ mãi

Mới ngày nào vay mẹ 20 triệu đi học TESOL, giờ đã 7 năm rồi đấy.


Ngày ấy thỏ thẻ với mẹ là "Hải Thật bảo con đi học cái này mẹ ạ", nhưng mà khoá này 20 triệu liền. Hôm sau mẹ gọi xuống, đưa cho 20 triệu tiền tiết kiệm cả năm của mẹ, và bảo là đi học đi.


Riêng việc học, mẹ không tiếc gì cả



Thế là mình có thể coi 20 triệu đi vay đó là vốn khởi nghiệp của mình đấy. Cộng thêm vài triệu tiền bàn ghế, và chục triệu tiền sách (mà bây giờ vẫn còn trên phòng tự học GH02). Ginny House của mình bắt đầu như vậy đó.


Thật sự thì động lực để làm tới ngày hôm nay chẳng có gì to tát cả đâu.


Mình vẫn cứ đi dạy, nhiều em học sinh vẫn cứ tiến bộ, thế nên mình chẳng thấy có lý do gì để nghỉ cả. Thế rồi mình cứ tiếp tục đầu tư cho nhân sự, chăm sóc anh em, tạo ra giá trị cả về vật chất và tinh thần, thế là anh em ở lại, mình lại tiếp tục sự nghiệp này.


Khó khăn để kể lại thì vô vàn... Thật sự đếm không xuể.


Từ việc lần đầu tiên bị học sinh bảo "chị Gin dạy không có tâm" tới những tin đồn thất thiệt về bằng cấp, rồi khi phụ huynh nhắn là "phụ huynh như tôi sợ nhất loại giáo viên như cô" mà mình đứng hình tại chỗ.


Rồi có dạo học sinh học 2 khoá vẫn không đạt target, phụ huynh nhắn Ngọc Anh là "Trung tâm bảo là uy tín, thế mà dạy mãi con tôi không giỏi lên thế à?", đến những cay đắng hơn là có bạn học sinh nói "em không thấy em tiến bộ lên ở đây, em không hợp với các chị", hoặc phụ huynh hỏi "Em là giám đốc mà em để các bạn nói như vậy à?"





Ừ thì mình cầu toàn thật. Nhưng việc mình muốn học sinh mình đều giỏi lên, phụ huynh đều an lòng, ... chẳng phải đều là mong muốn cầu toàn chính đáng hay sao?


Những lời nói như thế, trong 7 năm vừa rồi, chỉ nhiều ở mức đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mình nhớ hết.


Mình ghim từng câu từng chữ vào trong trái tim. À ... họ thực sự đã rất tin tưởng mình thì họ mới gửi con, gửi tương lai vào đây. Thế thì họ đã phải thất vọng đến mức nào để mà nói ra những lời ấy với mình? Thế thì mình sai rồi...


Cái sai trước nhất là để họ phải trải qua cảm giác ấy.


Vì thế, mình càng phải học hỏi và cố gắng.


Từng thứ mình làm, từng lời mình nói, từng khoá học tung ra, từng nhân sự tuyển mới, ... đều phải thật cẩn trọng. Biết đâu sự lựa chọn của mình lúc này lại mang lại sự thất vọng cho học sinh, phụ huynh của mình vào lúc khác?


Nhưng mình không chỉ-vì những lời nói ấy mà ngừng hãnh diện, tự hào về hành trình 7 năm của mình và đội ngũ Ginny House. Sai sót và vấp ngã là 1 phần tạo nên sự kiên cường của chúng mình.


Có rất nhiều phụ huynh đã dang đôi tay rộng lượng, bao dung để nhắc nhở, góp ý và tha thứ cho chúng mình. "Chúng mày tuổi như đứa con, đứa cháu nhà cô, sai thì sửa, cố lên!". Cũng có nhiều học sinh thấu hiểu sự bộn bề của công việc giáo viên này - "không sao mà chị, em biết chị rất mệt nên chị mới cáu như thế, cũng là vì em không làm bài mà".


Và thế là chúng mình lại đứng dậy, hối lỗi, rút kinh nghiệm, và bước tiếp.


Và thế là chúng mình đã bước tới tận đây rồi.





Nhiều câu chuyện khác về những khó khăn trong chuyên môn, trong nhân sự, tài chính, quản trị, giấy tờ, ... sẽ được mình kể lại tại sự kiện cùng với TESOL EDUCAP vào giữa tháng 4.


Đó sẽ đều là những câu chuyện đánh dấu những bước ngoặt trong tư duy làm nghề giáo, làm kinh doanh giáo dục của mình. Và đó đều là những câu chuyện ghi lại sự trưởng thành của Ginny House khi bước những bước chân đầu tiên sang tuổi thứ 8.


Lần này, mình thực sự đã trở thành Speaker ở vai trò mình yêu thích nhất trong vài năm gần đây:

Gin Anh - Giám đốc và Quản lý chất lượng của Ginny House - Doanh nhân ngành Giáo dục.


P.S. Doanh nhân nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm thì anh chị em cứ tính hết là "Roanh nhân" giúp elm nhé ạ.


Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net - Cohort 5.

55 views1 comment

1 Comment


Anh Phuong Nguyen
Anh Phuong Nguyen
Mar 19

Em cũng là gv nên đọc bài thấy đồng cảm quá ạ. Mừng cho chị Gin vì đã mạnh mẽ chấp nhận và tiếp tục lao về phía trước. Và cả mừng sinh nhật Ginny House (hơi muộn) nữaa ạ

Like
bottom of page