top of page
  • Writer's picturegin-anh-learning

Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? - Lúc bị phản bội ấy...

Nỗi sợ của bạn là gì? - Mình sợ bị phản bội.





Mình đã từng có cảm giác bị phản bội ít nhất là 2 lần. Cảm giác như mình đã dốc hết lòng hết dạ, mang hết thời gian, công sức, chăm sóc, quan tâm dành cho người ta, xong người quay sang bảo là: Ê, tao không cần mày nữa, mày đi ra đi!


Mỗi lần như thế, mặc dù kết quả cuối cùng khác nhau, nhưng mình đều nhận được những bài học rất-đáng-nhớ cho cuộc đời.


Bạn đã bị tẩy chay bao giờ chưa?


Mình cũng không được lòng nhiều người từ bé, phải nói thật :)))))


Hồi học lớp 2, có bạn đứng lên hỏi "Lớp mình ai không chơi với Ngọc Anh giơ tay". Cũng chả bất ngờ gì, cả lớp giơ tay, trừ 4 bạn tên là Dũng. Hoặc là chúng nó quý mình thật, hoặc là chúng nó chả care. (Giờ mình đặt tên con là Dũng?!?)


Cũng có nhiều vụ "tẩy chay" như thế suốt thời cấp 1 và cấp 2, nhưng mình chả nghĩ gì nhiều. Chắc là không thích chơi với nhau nữa thì thôi thôi. Thôi thì thôi.


Lúc đó mình cũng chẳng nghĩ xem liệu mình có làm gì sai không, để mà các bạn lại có ứng xử như vậy với mình. Bé mà, nên kệ, kệ cho nó trôi qua. Giờ nghĩ lại thì không nhớ nổi vì sao luôn.


Chỉ là những cái tên ấy thì nhớ rất rõ. Tôi Bọ Cạp đó các bạn ạ haha.


Bị cả lớp tẩy chay cũng không đau bằng tình bạn chia đôi vì ... tiền


Phát súng ngang tai đầu tiên là từ một người bạn thân thiết. Họ quyết định quay lưng với mình vì lợi ích kinh tế mình mang lại cho họ ở thời điểm đó không nhiều bằng người khác.

"Ôi vãi!"

Lúc ấy mình thực sự đã phải thốt lên như vậy. Mình vừa bị sốc, vừa thất vọng và buồn. Tất nhiên là lúc đó mình trách người ta rất nhiều: "Sao lại như thế, mình đã như thế này, họ đã như thế kia mà, sao chỉ vì lợi ích kinh tế mà lại nói mấy lời như thế với mình?"


Sau đó một thời gian, mình cũng có soi chiếu lại bản thân. Ừ. Chắc mình chưa thể hiện đủ rõ ràng rằng mình trân trọng họ, rằng coi họ như anh em trong nhà, ... Chắc họ thấy mình chưa đủ tốt, còn hời hợt, nên họ ứng xử ngược lại thế thôi.


Ồ không mày nhầm rồi Gin Anh ạ. Sau đó vài năm, chính người ấy lại quay lưng với 1 người quen khác của mình, cú này to và tổn thất nhiều hơn cú của mình cơ.


Chịu. Cạn lời. Câm nín. Tạm biệt chim én nhỏ. Tôi phải bảo vệ trái tim của tôi thôi :))))


Tạm biệt nhau vì tiền cũng không thể đau bằng cảm giác ...


"Người yêu của em hình như không yêu em nữa rồi, họ thích người khác rồi"

Mình đã nấc nghẹn lên ở nhà chị Ann Gô.


Thật sự cái cảm giác đó mình không muốn trải qua bất-cứ-một-lần-nào-nữa. Xin ông trời đấy. Bây giờ viết ra những dòng này, nước mắt vẫn chảy ra.


Lúc mình nhận thông tin, mình chết lặng tại chỗ.

Quên cả thở.

Quên cả chớp mắt.

Hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Mình không nghĩ được gì cả.

Xịt keo cứng ngắc.


"Em đã làm gì sai? Là em chưa yêu thương, chăm sóc người ta đủ hay sao?"

"Em bận quá nên người ta đi tìm niềm vui khác à chị?"

"Em có gì không bằng người kia?"

"Em có sự nghiệp, em có trí tuệ, em có nhan sắc, em vui vẻ tích cực, em hy sinh vì người ta mà ... "

"Tại sao em lại khổ thế này?"


Nhưng những diễn biến trên kia chỉ xảy ra trong khoảng 2 tiếng đầu tiên thôi. Và Gin Anh kiên cường đã quay trở lại.


Cảm giác này là gì?

Đó là cảm giác mình thấy mình không được tôn trọng, tình cảm của mình không được tôn trọng. Thời gian, công sức mình đã bỏ ra cho người ta đã không được tôn trọng.

Mình đã là một người "đâm đầu đổ đuôi" đi chăm lo cho họ. Chỉ cần 1 lỗi nhỏ mình gây ra, mình đã sợ người ta không yêu mình nữa, nên lại lao đi xin lỗi. Mình gần như không cãi nhau, không to tiếng, không tranh luận nhiều. Mình sợ người ta đi mất.


À, chắc vì thế nên họ cảm thấy an toàn quá, con bé này thật đơn giản (và nhàm chán), nó sẽ chẳng dám rời đi đâu, nên mình làm gì chả được. (?)


Như thế là mình làm sai rồi. Mình đã gián tiếp khiến cho họ sẵn sàng đối xử với mình như vậy rồi.


Thế bây giờ phải làm gì? - Mình sẽ chủ động đứng dậy, chủ động bước ra khỏi mối quan hệ này. Như thế này là toxic, và mình xứng đáng với nhiều thứ tốt đẹp hơn thế này.


Nhưng cũng không thể cứ thế mà đi được. Thằng nào gây ra thằng đấy chịu chứ. Lớn cả rồi mà :)))


Nên mình đã đi gội đầu, làm nail, make up xinh đẹp tới gặp họ và nói hết những gì trong lòng mình lúc đó. Giờ còn gì để mất đâu. Đến người yêu của mình, tưởng là sẽ tiến thêm bước nữa với nhau sớm thôi, mà còn không giữ được, thì mình chả còn gì để mất ở câu chuyện này cả.


"Em xứng đáng với nhiều thứ hơn những gì anh đã dành cho em" - và tạm biệt.


Sau đó?


Mình thấy thái độ của người ta sau những cú phản bội đó rất là quan trọng nhé. Vụ lần 2 của mình đã có HE (nếu các bạn biết nó là gì) - Còn vụ lần 1 là SE.


Sau này, mình đã để ý hơn về những mối quan hệ quanh mình, và cách mình ứng xử với các mối quan hệ đó.


Khi có sự cố xảy ra dẫn đến bất đồng, mình sẽ luôn nhìn nhận bản thân mình trước, nhưng cũng sẽ không vơ hết lỗi về phía mình. Chắc hẳn ai cũng có những cái sai của riêng mình, mình nhìn và nhận đủ lỗi ở phía mình là được rồi.


Sau những lần đau đớn tưởng như chết đi sống lại đó, mình nhận ra là:

Bị phản bội có thể là tín hiệu vũ trụ để giải cứu mình khỏi những sai lầm của chính mình trong quá khứ

Giờ mình biết ơn những cú đấm đó vì nó đã giúp mình trưởng thành và kiên cường hơn gấp bội phần.


Nhưng mình vẫn sợ bị phản bội.


Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net - Cohort 5.

Comments


bottom of page