top of page
  • Writer's picturegin-anh-learning

Hãy cẩn thận với cảm xúc của chính mình

Đầu tháng 3 đánh dấu khoảng thời gian công việc bộn bề, nhân sự part-time nghỉ nhiều, trong khi đó các chiến lược "giải cứu dòng tiền" của Ginny House đã có những hiệu quả nhất định nên số học sinh đăng ký học cũng nhiều hơn.


Từ Tết tới giờ, gần như mình chưa có ngày nào được "yên ổn".


Không chấm bài thì làm content plan.Không soạn bài thì làm tài liệu.Không quay video thì ngồi làm outline cho bài viết trên page.Không duyệt kế hoạch thì sẽ phỏng vấn nhân sự mới.

Đầu óc quay mòng mòng, nhiều lúc não căng đét! Căng tới nỗi mình tưởng nó ở ngay đoạn cái mụn mới mọc ở trán mình ấy chứ.


Càng căng thẳng thì việc quản lý cảm xúc càng khó.


Phải nửa năm gần đây mình không cáu như 3-4 hôm rồi. Mọi thứ cứ rối tung lên. Mình càng cố gắng sắp xếp lại, càng lấy sức mình bù vào chỗ thiếu thì lại càng nhiều vấn đề chồng chất nhau xuất hiện.


Đã có ngày mình phải bật Emergency Calm lên thiền tới 3 lần để bình tĩnh lại trước khi Gin Anh thực sự bùng cháy.


Cảm xúc của mình trong 3 ngày đó chỉ gói trong 1 từ: CÁU!

Tối 8/3, công ty tổ chức đi hát Karaoke cho anh chị em. Mình đã rất hào hứng. Chính mình là người đề xuất với bên HR là đi hát, và mình mê hát chứ.


Oh no, ngày 5/3 - 6/3 - 7/3 chính là 3 ngày đỉnh điểm của vấn đề, của cáu gắt, của "tại sao", của "đâu rồi", của "xem lại đi" và của "xin lỗi". Chỉ nghĩ tới việc đi chơi trong bối cảnh bộn bề những căng thẳng từ sếp tới nhân sự thôi, mình đã thấy chán rồi. Mình chán cái cảnh phải cố ăn, cố cười nói trong khi đầu vẫn đang mòng mòng: "Bây giờ giải quyết cái này như thế nào nhỉ?"


Chuyện "gượng ép ăn uống vui vẻ" đã từng xảy ra rồi. Mình đã phải lén lau nước mắt giữa quán ăn, lúc mọi người đi lấy nước ở quầy line. Mình che cái menu lên mặt, nuốt nước bọt mà cổ họng khô nghẹn, quay sang chị Linh và bảo "em sợ em không cố ngồi đây được nữa, em mệt mỏi quá rồi". Thế nhưng mình đã gượng cười suốt cả buổi đó. Và cả 2 mâm chả ai vui vẻ được như bình thường.


Nên, hôm trước, mình đã báo HR là mình sẽ vắng mặt buổi tối hôm đó, với lý do bận việc.

Gin Anh mà, bận là chuyện cơm bữa, chỉ có việc không đi với anh em là lạ lẫm thôi. Mình đã rất muốn thể hiện rằng mình thật-sự-rất-bực. Và mình muốn ai đó phải gánh chịu hậu quả.


Ơ nhưng Gin Anh ơi, đây đâu phải là điều mày nên làm? Mày đang giải quyết cảm xúc hay giải quyết vấn đề đấy?

Mình phát hiện ra mình lại xả và giải quyết cảm xúc rồi.





Thực sự thì mình không bao giờ muốn và cũng luôn cố gắng không để cảm xúc trong công việc ảnh hưởng tới chất lượng công việc + mối quan hệ với đồng nghiệp. Việc gì nên ra việc đó, đặc biệt là ở nơi mà cảm xúc của mình có thể làm ảnh hưởng tới cảm xúc và chất lượng công việc của nhiều người khác.


Thế là mình quyết định sẽ xuất hiện trong party của mọi người.


Mình mua 1 cái bánh kem - "Sếp Gin béo chúc chị em GH mãi choáy"

Cài tay trong là Duy Linh

Gọi taxi và xuất hiện lúc 8h

Và hát cháy cổ họng tới 10h hơn mới về.


Trên đường về, mình tự khen mình đã làm tốt.


Thật ra việc xuất hiện và vui vẻ với mọi người đâu có gì khó đâu. Vốn chúng mình đều là những người rất "hợp cạ" về giá trị cốt lõi. Chỉ là performance của mỗi người, ở mỗi thời điểm thì khác nhau thôi.


Bài học của mình ngày hôm đó chính là mình phải thật sự cẩn thận với việc kiểm soát cảm xúc và thể hiện cảm xúc của mình, đặc biệt là khi mình ở một nơi mà cảm xúc của mình có thể làm ảnh hưởng tới cảm xúc và chất lượng công việc của nhiều người khác.



Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net - Cohort 5.

27 views0 comments

Comments


bottom of page