top of page
  • Writer's picturegin-anh-learning

Sống thế này mới là sống chứ

Ngày 12/05/2020, mình lần đầu tiên dám đi du lịch solo. Và mình đã đi Phú Quốc.


Lần đó, mình lại làm được thêm những điều mới, nhận ra những điều mới, và chấp nhận thêm những điều mới





Mình đã tưởng những “đi Canada một mình năm 17 tuổi”“mở Ginny House năm 19 tuổi” là giới hạn của mình. Nhưng có vẻ Gin Anh còn làm được nhiều điều hơn thế.


Thật sự, năm 2020 ấy, mình đã bị cuốn vào công việc. 


Mình nghĩ mình chỉ cần vậy thôi: sáng đi học, chiều làm việc ngoài quán cà phê, tối đi dạy, đêm soạn bài, rồi đi ngủ, và hôm sau lại tiếp tục.


Chỉ thế là đủ. Cần gì nhiều đâu?

Thế rồi một ngày bất chợt chân tay buồn chán, sức chịu đựng vượt qua cái giới hạn mà mình đã tự kìm mình lại, suy nghĩ phân vân hết một đêm, rủ rê hết khoảng 1 tiếng đồng hồ và không ai trong danh-sách-những-người-Gin-có-thể-đi-du-lịch-cùng chấp nhận lời mời của mình.


Ừ vậy đành tự book vé, book phòng, xếp đồ và hôm sau lên đường. "Ta đã lỡ hẹn với Phú Quốc 1 lần rồi, không nên để lần 2."


Sáng hôm đầu tiên ở đó, mình dậy sớm, phi con xe máy AirBlade thuê được hôm trước và đi 34km đến bến thuyền, thuê nguyên 1 chiếc ca nô và đi những nơi mình muốn, làm quen với những con người của vùng biển này.


Mình thì từ núi xuống, tấm tắc khen quê hương của họ đẹp. Họ lại nói chỉ mong được lên núi như ta.


Đúng là những thứ mới lạ thường được “chiều chuộng” hơn. "Cũ người mới ta" - "Cũ ta mới người" là vậy mà. Những thứ như thể là quen thuộc đôi khi lại khiến mình chủ quan, không còn trân trọng, không thấy có gì đặc biệt nữa. Nhưng vẫn những thứ ấy, với người khác, nó lại là những điều quý giá, họ vẫn đang mải mê kiếm tìm, họ lại hết lòng trân trọng.


Mình thấy quyết định đi trong một nốt nhạc của mình ngày ấy đã giải quyết được 2 vấn đề:


1 là đi xa

2 là thư giãn


Rồi mình lại liên tưởng tới những thứ xa xôi hơn một chút: con người càng ngày sẽ càng tham lam hơn, bằng cách này hay cách khác, ở chuyện này hay chuyện khác.


Ví dụ:

  • Trước đây mình chỉ cần 1 ngày ngủ là mình lại đầy đủ năng lượng để làm việc.

  • Sau này mình cần đi Hà Nội chơi.

  • Rồi mình cần đi ăn.

  • Rồi mình cần cả ăn cả ngủ.

  • Rồi mình cần đi xa

  • Rồi lại cần đi xa, ăn ngon, ngủ khoẻ


Đó ... càng ngày sẽ lại càng muốn nhiều. Những chuyện khác cũng vậy.


Ở giai đoạn này, khi trong thời gian là bạn bè, tán tỉnh nhau thì chỉ cần quan tâm một chút đã thấy vui, rồi nghĩ “ôi hạnh phúc đơn giản thế”.


Rồi gật đầu đồng ý, lại muốn được quan tâm nhiều hơn, rồi nghĩ “ôi nếu hạnh phúc thế này thì như nào cũng đáng”.


Tới lúc lấy nhau về lại cần một sự quan tâm đặc biệt khác nữa.


Cứ thế dần dần không ai có thể đáp ứng được sự tham lam về tình cảm đó, thì ta lại đặt câu hỏi “phải chăng lúc đầu nên lường được trước?” (Ví dụ thôi. Mình không ám chỉ gì hết)


Đó là điều mình nhận ra lâu rồi, nhưng càng ngày càng thấy nó đúng ở rất nhiều khía cạnh, không chỉ là tiền hay tình cảm.


Còn có một điều mình đã nhận ra từ lâu, nhưng chuyến du lịch solo đó đã thực sự khiến mình chấp nhận rằng:


Tiền không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó mua được một số thứ có thể làm cho mình hạnh phúc

Mình sẽ không comment hay nói gì thêm về điều này vì nó khá nhạy cảm, nhưng mình phải công nhận điều này đúng.


Lúc lênh đênh lái ca nô trên biển, hát vang vài bài hát ngớ ngẩn không nhớ tên cùng với 2 anh chị phụ tàu mới gặp, mình đã tự nói với bản thân rằng:


Gin à, cảm giác này là cảm giác tự do, là hạnh phúc mày tự tạo ra được cho mày. Sống thế này mới là sống chứ! Nhất định mày phải trân trọng nó. Nhất định mày phải cố gắng hơn nhé!

P.S. Lần tiếp theo, nhất định mẹ sẽ đi cùng Sushi nhé <3


Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khoá học Writing On The Net - Cohort 5.

166 views0 comments

Comments


bottom of page